Con Vân nó cũng không biết luôn.
– Nhưng sao chị Ba cả quyết đó là con của em?
– Chớ năm tháng rồi, chú Thanh có về phép lần nào đâu. Em có cảm tướng như chị thương em lâu lắm rồi thì phải. Loan bắt đầu oằn oại, rên xiết:
– Kỳ lắm anh ơi! Đèn sáng trưng, em mắc cỡ quá hà.
– Đèn sáng, anh mới thấy hết cái đẹp của em chớ…
– Vậy sao anh còn mặc quần? Sao anh biết mắc cỡ?
Trường lẹ tay tuột hết quần ra, và cố tình đứng như thế một lúc lâu, cho Loan nhìn thấy con cặc chần dần của chàng.
– Anh đâu có mắc cỡ. Ngoài cửa sổ, những tàng lá xoài xanh um đang lao chao vì gió…
Em chìm xuống vực sâu,em gái nín thở, và chị Loan ơi Ngón tay Tú lần vào từng bước, từng bước.